Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình.Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu.Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Nhưng thấy cũng hay hay.Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
