Ai cũng có quyền tranh luận bằng cách đưa ra quyết định của mình, trong thời đại của mình, thất bại và thành công của mình.Rút cuộc, người được chọn lại là nhân vật mà không ai bên ngoài ban tuyển chọn nghĩ đến.Watson không sợ sai lầm khi mời một người âu sầu vì thất bại.Người ta không hỏi có lẽ vì đã quen rằng đây là cách mà ai đó vẫn làm để tự nhắc nhở mình điều gì.1945, Roosevelt qua đời.Tác giả của bài báo cũng là tác giả cuốn sách gây tranh cãi xuất bản cùng năm cuốn IBM và cuộc tàn sát người Do Thái.Từ năm1940 đến năm 1943, trong nhà máy IBM cứ ba người thì có một là nữ.Watson đã trực giác mà tiến hành những con đường mới cho thế hệ sau.Thực tế, ông đã làm những gì với sự kiện này trong thời đại của mình?Thật ra, thành tựu vĩ đại của Watson, cống hiến cho kho tàng kiến thức quản trị doanh nghiệp và quản trị nói chung, lại không nằm ở chỗ duy lý trí đó.