Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.Với đời người, ngắn lắm.Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.Mà thản bởi vì lòng cần thản.Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.