Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.Xuống nhà, ông nội vừa sang.Nhà văn nhắm mắt lại.Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.