Vậy là không ai chịu trách nhiệm đối với việc họ làm sao? Tôi không thích ý nghĩ đó.Hãy tạm gác vâng phục lại một chốc.Ngay khoảnh khắc hoàn toàn chấp nhận rằng mình không thanh thản, tình trạng này của bạn sẽ chuyển hóa thành thanh thản.Sự đồng hóa tạo thêm thời gian; còn quan sát mở ra chiều kích phi thời gian.Trong các trường hợp đó, bạn có khuynh hướng trở nên “mê muội” hay “bất thức”.Dĩ nhiên, bạn cũng phải giải quyết một chướng ngại tỏ ngộ khác, vốn là não trạng không ngừng tư duy của mình, nhung sự hiện trú mạnh mẽ phát sinh ở bạn khi giải quyết cái quầng đau khổ cũng sẽ giải thoát bạn khỏi bị đồng hóa với tâm trí.Nếu người bạn đời vẫn còn bị đồng hóa với tâm trí và cái quầng chứa nhóm đau khổ của họ trong khi bạn đã được giải thoát, thì đây sẽ là một thách thức lớn lao – không phải cho bạn mà cho người ấy.Dĩ nhiên, cái Bây giờ cũng hàm ngụ cả vị trí của bạn nữa.Suy nghĩ bị cưỡng bách không thể dừng lại được đã trở thành một căn bệnh tập thể.“Khoan thứ” là một thuật ngữ thông dụng suốt hai ngàn năm qua, nhưng hầu hết mọi người đều hiểu biết rất hạn chế về ý nghĩa của nó.
