rúm ró vì sợ hãi trước những vấn đề của bạn.Thật thú vị khi chuyện lại diễn ra như thế.Những nạn nhân thường đổ lỗi cho nền kinh tế, họ đổ lỗi cho chính phủ, đổ lỗi cho thị trường chứng khoán, đổ lỗi cho những người môi giới, đổ lỗi cho chủ, cho người làm thuê của họ, cho quản lý, cho trưởng phòng, cho người đứng trên hay dưới mạng lưới của họ, cho dịch vụ khách hàng, cho phòng vận chuyển, cho đối tác, cho bạn đời, họ đổ lỗi cả Chúa, và tất nhiên họ luôn luôn đổ lỗi cho cha mẹ mình.Thử nghĩ xem, tất cả những điều này bắt đầu từ việc tôi đi làm chân sai vặt tại tiệm bánh Mother Butlers! Bài học thật đơn giản: hãy xông vào hành lang.Tôi trả lời: “Không, cháu chưa từng nghĩ đến điều đó”.còn đi giật lùi! Vậy trước tiên bạn hãy quản lý tiền của bạn cho hiệu quả, rồi bạn sẽ có nhiều tiền hơn để quản lý.Người ta nhận được những gì khi tự đóng vai nạn nhân? Câu trả lời là sự quan tâm.không trống rỗng quá lâu.Chúng ta được dạy phải làm việc để kiếm tiền, còn khái niệm “tạo ra thu nhập thụ động” là hoàn toàn xa lạ với đa số chúng ta.Vấn đề lớn nhất của họ là làm sao xử lý tất cả các khả năng kiếm tiền mà họ nhìn thấy.