Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.Mân mê hoài cuốn anbum.Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Bác không rõ cháu đi đâu.Cuối mùa lại ra đợt mới.