Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt.Chúng tôi được lệnh phải nằm yên trên giường không nhúch nhích.Nói cho đúng, đây là một bệnh viện chữa thần kinh.Tôi bảo họ: "Bệnh ông có thể hết được nếu ông theo đúng phương sách trong hai tuần: ông ráng mỗi ngày nghĩ cách làm vui lòng một người khác".Không bao giờ tôi được dự những đám hội hè, vui vẻ trẻ trung.Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi.Nguyên một hôm bà đưng đốt xi trên ngọn đèn cầy thì áo bỗng bắt lửa.Mahlstedt nói vậy khi ông bị vùi xuống huyệt.Ta hãy vui vẽ và sung sướng hưởng nó đi".Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái.
