Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn.Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả.Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì.