Bạn phung-phí thời giờ quí báu của bạn ra sao tuỳ ý, sự tiếp tế cũng không vì vậy mà ngưng lại.Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.Tại sao tôi phải vô lý đến mắc cỡ vì điều đó nhỉ? Hỡi người đời, anh phải tự biết anh.Và khi đã quyết định làm xong một công việc nào thì dù nó buồn chán đến đâu, cũng phải làm cho xong.Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày.Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu.Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn.Chắc chắn là như thế sẽ có lợi.Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào.
