Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.Không không cần gì cần ai nữa.Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải.Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.Hiếm người thấy đỏ mặt.Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.Đúng mà cũng không đúng.