Vào năm 2001, khi lần đầu tiên gặp giáo sư Kiệt, tôi đã rất xúc động trước nghị lực và tình cảm mà ông dành cho cuộc đời, cho công việc giúp đỡ người Việt Nam nói chung và những người đang ở trong hoàn cảnh thử thách nói riêng.Khi nhận trách nhiệm, ta đạt được sự tự do.Có hai cách hiểu, một là tôi hát quá to, hai là hàm ý tôi hát không hay.Nghĩ rằng có một ai khác có thể làm ta hoàn toàn hài lòng thì phi lý như việc mò kim đáy bể! Không có sự thành thật trong một quan hệ dựa vào sự lệ thuộc.Tin vào các giá trị tinh thần cho phép chúng ta tin vào chính mình.Quan tâm là chăm lo, nhưng để giúp được người khác, chúng ta cần phải sáng suốt và không lo sợ.Một khi châm chước trước thái độ thờ ơ, hờ hững thì trong nội lực chúng ta không còn chỗ cho khát vọng nỗ lực, phấn đấu hay tự cam kết với chính mình.Chúng ta phải là "người kiểm định chất lượng" cho chính tâm trí chúng ta.Khi chúng ta nhìn thẳng vào những thiếu sót của bản thân thì sự giận dữ của ta đối với người khác biến mất.Với mỗi hơi thở, tôi cảm thấy mình bình an và thư thái hơn.
