Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.Lúc đó tôi không có nhà.Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.Rồi đau và chấp nhận đau.Bác tôi bảo: Chào chú đi con.Ai theo thì sống, ai chống thì chết.Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.