Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng.Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn.Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2).Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:Nó ngắn quá đi thôi.Nên phòng trước những điều bất ngờ.Thế thì tại sao bạn không chịu bỏ ra một chút công săn sóc cái bộ máy tế nhị hơn là trí óc, nhất là khi chẳng cần nhờ ai giúp sức cả? Tôi muốn bạn dùng thì giờ đi từ nhà tới sở để làm công việc thuộc về nghệ thuật sống đó.Thành thử có hàng chục vạn giờ mất đi như vậy mỗi ngày chỉ vì người ta ít nghĩ đến thì giờ lắm, không bao giờ đề phòng để khỏi đánh mất nó.Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả.