Chúng tôi chỉ còn biết kêu trời, không biết những người nghe đài hôm ấy có kêu trời hay không…Ở lứa tuổi 80, hay 90, thậm chí 100, người ta có cả một kho tàng kinh nghiệm.Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh.Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng.Trong ngành công nghiệp địa ốc, người ta thường nói ba từ quan trọng nhất là: Vị trí, vị trí và vị trí.Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình trạng đó.Không có gì khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn khi suốt bữa tiệc phải nhúc nhích trong một cái bàn chật hẹp.Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu.Họ sẽ không nói! Và ta sẽ phải độc tấu với những câu hỏi không có câu trả lời đúng nghĩa.Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị.