Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.Một pho tượng im lìm.Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.