Hắn biết vì hắn đã từng.Người bảo đời là bể khổ.Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia.Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.