Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.Tôi có làm gì ám muội đâu.Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.Hai chuyện này khác nhau.Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa.Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.Chúng tôi mò mãi không thấy.Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.