Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.
