Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.- Ta không phải là một hòn đá biết nói.Tôi thường mơ thấy cậu, cũng giống như Sid mơ về Cây Bốn Lá thần ky của anh ấy.Đột nhiên một giọng nói thét lên làm chàng giật nảy mình, và ngạc nhiên thay, nó đến từ.Chàng căng người quan sát.Không có một dòng suối hay mạch nước nào bắt nguồn từ đây cả.- Ồ! Sao trước đây mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây.Và điều này mang lại cho chàng một cảm giác dễ chịu, làm cho chàng ít còn phải bận tâm lo lắng về những điều khác nữa.May mắn phải do mình tạo ra.Cậu là người bạn thân duy nhất mà tôi có,mà tôi luôn nhớ về.
