Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.Cái bút này vỏ kín như bưng.Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.