Rồi chúng tôi vào phòng tập.Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.Ê này tôi, cười ít thôi chứ.Thôi, đứng dậy xem tí đã.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.
