Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.Cậu ấy là người tốt.Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp.
