Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Mất cái giấc mơ đấy.Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.Chả phải thở than gì.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.
