Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.