Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Có lẽ mình nên im lặng.