Chẳng bao lâu bạn sẽ nhận ra rằng không có “cái của tôi” hay “cái của bạn” trong sự hiện trú.Khi có điều gì đó chủng khiếp xảy ra cho tôi hay cho ai đó thân cận với tôi – như tại nạn, bệnh tật, đau khổ nào đó, hay cái chết – tôi có thể giả vờ rằng điều đ1o không có gì xấu cả, nhưng thục ra điều đó là xấu.Hoàn cảnh bên ngoài cuộc sống của bạn và bất cứ việc gì xảy ra đều giống như mặt hồ.sự kiện đáng kinh ngạc và không thể hiểu được không phải là bạn có thể nhận biết Thượng đế, mà chính là bạn không thể nhận biết Thượng đế.Phản ứng này được cung cấp nhiên liệu bởi xúc càm căn bản duy nhất làm nền tảng cho trạng thái ý thức bị đồng hóa với tâm trí: đó là nỗi sợ hãi.Nhưng đừng phân tích, chỉ đơn thuần quan sát thôi.Xúc cảm nảy sinh ở chỗ mà tâm trí và thân xác gặp gỡ nhau.Bạn không bao giờ đánh mất nó được, và nó cũng không thể rời bỏ bạn được.Bạn “đến đó” bằng cách nhận ra rằng bạn vốn đã ở đó rồi.Nên biết rằng luồng năng lượng ấy chính là cái quầng chứa nhóm đau khổ của bạn.
